#4 - Số Một Là Con Số Cô Đơn Nhất
- Prop
- 15 thg 9
- 2 phút đọc

Trời mưa. Một buổi sáng mà chẳng ai nhìn ai. Ai cũng chỉ muốn khô ráo, tìm chỗ ngồi rồi đi tiếp.
Giờ cao điểm. Xe điện chật cứng. Tôi tìm được một chỗ trống phía trước. Thật may mắn. Đến trạm dừng tiếp theo, một ông già lên xe. Ăn mặc gọn gàng, tóc muối tiêu, bước chân vững vàng.
Tôi nhường chỗ cho anh ấy. Anh ấy nhẹ nhàng từ chối. Tôi nói với anh ấy rằng tôi sắp xuống xe. Tôi không xuống, nhưng anh ấy vẫn đồng ý và ngồi xuống. Chúng tôi đi trong im lặng. Nhưng đôi khi, bạn có thể cảm nhận được ai đó muốn nói điều gì đó trước khi họ kịp nói.
"Vậy là chúng ta lại sắp có một tuần mưa nữa rồi," tôi mở lời. Anh ấy mỉm cười, và thế là đủ.
Mười lăm phút nói chuyện vu vơ nhưng bằng cách nào đó lại có ý nghĩa. Khi đến trạm, anh đứng dậy và hỏi: "Tôi cứ tưởng anh sắp xuống rồi chứ." Anh đã biết câu trả lời. Anh mỉm cười và nói: "Cảm ơn anh." Nụ cười ấy ư? Nó vẫn còn đọng lại trong tôi rất lâu sau khi chuyến xe điện kết thúc.
Có những khoảng lặng kéo dài hơn bình thường. Không phải kiểu im lặng khiến bạn bình tâm, mà là kiểu vang vọng mạnh mẽ trong đầu bạn.
Bạn nhận thấy điều đó đầu tiên ở người khác. Rồi một ngày, ở chính bạn.
Bạn hãy đi dạo, thư giãn đầu óc nếu có thể và xem có gì thay đổi không.
Nỗi cô đơn không cần lý do. Nó cứ thế len lỏi vào. Không ai nhận ra. Không phải khi bạn ở cạnh mọi người, mà là khi bạn bắt đầu cảm thấy mình lạc lõng.
Ngay cả những người đàn ông trông có vẻ điềm tĩnh, khi họ về nhà, ngồi ăn tối, nhìn mình trong gương, đôi khi cũng để lộ điều đó. Ngay cả những người biết cách giữ im lặng. Đôi khi đó chính là nơi nó rò rỉ.
Suy cho cùng, chúng ta là con người. Được sinh ra để kết nối. Khi sự tiếp xúc phai nhạt, một điều gì đó bên trong đánh dấu sự vắng mặt.
Cơn đau đó ư? Nó cho bạn biết có điều gì đó quan trọng. Và khi tín hiệu đó tồn tại, nó sẽ len lỏi vào suy nghĩ của bạn, rồi ở lại lâu hơn bạn dự định.
Có thể mọi chuyện bắt đầu từ một chiếc ghế trống sau bữa ăn. Hay một khoảng lặng ngượng ngùng kéo dài, hay một câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Nỗi cô đơn không hét lên. Nhưng chúng ta thường nghe thấy tiếng vọng của nó trong đầu.
Đó không phải lời khuyên. Chỉ là một người đàn ông nói ra điều thường không nói ra. Hy vọng nó sẽ ở lại với bạn, theo cách đúng đắn.
⸻
Nếu điều này gợi lên điều gì đó quen thuộc, bạn không phải là người duy nhất. Tại Úc, bạn có thể liên hệ với Lifeline 24/7 theo số 13 11 14.
.png)



Bình luận