#3 – Núi khác nhau, giày giống nhau
- Prop
- 14 giờ trước
- 2 phút đọc

Gương kia ngự ở trên tường. Ta là cha của chính mình.
Bố tôi chưa bao giờ nghỉ hưu. Ông để lại một số dụng cụ và mang theo một số khác. Có lần tôi hỏi tại sao ông vẫn tiếp tục làm việc sau khi "nghỉ hưu", ông mỉm cười và kể cho tôi nghe về một đồng nghiệp, một người bạn của gia đình. "Trông ai già hơn, anh ấy hay tôi?" ông hỏi với một nụ cười ranh mãnh. Tôi đoán đó là bạn của ông. Ông cười. "Tôi già hơn năm tuổi." Bí quyết của ông rất đơn giản: giữ đầu óc tỉnh táo, mọi thứ khác sẽ tự lo liệu.
Tôi nghĩ về điều này ngay lúc này, khi tôi cũng đang dần bước vào một chương mới của cuộc đời. Công việc mà tôi từng quen thuộc đã gần như biến mất. Nhưng những thói quen, động lực, kỹ năng… vẫn còn đó. Những buổi sáng sớm. Khao khát chinh phục điều gì đó. Khao khát được tiếp tục cảm thấy mình hữu ích. Thành thật mà nói, rời bỏ công việc không chỉ đơn thuần là mất việc. Nếu không có sự hỗ trợ, những thay đổi này có thể giống như mất đi sự gắn kết. Nhưng nếu bạn nghĩ về điều đó, chúng cũng có thể mở ra những chân trời mới.
Nhiều người đàn ông hiểu điều này. Bao năm qua, cuộc sống đã đầy rẫy những cuộc gặp gỡ, những buổi hẹn hò, những người phụ thuộc vào bạn, những người tin tưởng bạn. Bỗng một ngày, điện thoại im bặt. Lịch trình gần như trống rỗng. Bạn chẳng còn nhớ gì đến những căng thẳng và chính trị nữa. Tất cả những gì còn lại là mong muốn được quan trọng trong căn phòng này, cảm giác rằng sự hiện diện của bạn vẫn còn giá trị.
Sự im lặng đi kèm với việc nghỉ hưu không phải lúc nào cũng dễ chịu. Với một số người, nó có cảm giác xa vời. Nhưng ngay cả trong sự im lặng đó, một điều gì đó mới mẻ vẫn có thể nảy nở. Nếu không có điều gì để bám víu, ngày mai dường như vô tận. Và trong khoảng thời gian dài ấy, một số người trong chúng ta tự hỏi liệu phần hay nhất của câu chuyện đã được kể hết hay chưa. Nhưng có lẽ sự suy ngẫm đó thực sự là một lời mời gọi để viết nên một chương mới.
Có lẽ nghỉ hưu không phải là từ bỏ chính mình khi đang ở đỉnh cao. Có lẽ đó là một kiểu phát triển khác. Một cơ hội để truyền tải chính nguồn năng lượng đó, chính khát khao phát triển đó, đến một đỉnh cao mới, độc đáo và xứng đáng. Chúng ta đã dành nhiều năm để leo lên ngọn núi mang tên sự nghiệp. Giờ đây, chúng ta có một sự nghiệp mới. Nó khác trước, nhưng vẫn đòi hỏi ở chúng ta điều gì đó.
Đó chính là mục đích của Người Đàn Ông Trầm Lặng. Để lên tiếng cho những nỗi sợ thầm lặng, để họ không đơn độc trong sự ngu dốt. Để nói lên điều nhiều người vẫn giữ kín. Điều chúng ta vẫn đang tìm kiếm ý nghĩa. Điều chúng ta vẫn muốn nói.
Tôi không có câu trả lời rõ ràng. Tôi không có bản đồ cho chặng leo núi mới này. Tôi vẫn đang cố gắng tìm hiểu. Nhưng có lẽ nói ra thành lời chính là bước đầu tiên. Và có lẽ bước tiếp theo là xỏ giày vào, biết rằng chặng leo núi vẫn đang tiếp diễn.
Nếu bài viết này ảnh hưởng đến bạn hoặc người quen của bạn, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Tại Úc, bạn có thể gọi Đường dây nóng 24/24 theo số 13 11 14.
Bình luận